Độc giả Phan Lạc Trung bày tỏ suy nghĩ của mình về việc làm từ thiện của hai blogger Cu Vinh và Nguyễn Xuân Diện.
Ngay sau khi báo điện tử Giáo dục Việt Nam đưa tin hai blogger Cu Vinh và Nguyễn Xuân Diện đang "cầm giúp" gia đình ông Đoàn Văn Vươn hàng trăm triệu đồng tiền từ thiện, đã có rất nhiều ý kiến bình luận và cả những bức thư gửi về tòa soạn. Qua đó, công chúng thể hiện sự quan tâm của mình tới những vấn đề liên quan tới vụ cưỡng chế Tiên Lãng. Nhưng cũng không ít ý kiến gửi tới hai blogger. Để rộng đường dư luận, tòa soạn xin đăng tải nguyên văn bức thư của độc giả Phan Lạc Trung.
Chào nhà văn Quang Vinh. Chào ông Nguyễn Xuân Diện, Phó Giám đốc Thư viện Hán Nôm, thuộc Viện Hán Nôm Việt Nam
Tôi và hai ông chẳng quen nhau, nhưng qua theo dõi báo chí đăng tải thông tin vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng, tôi rất thích cái nhiệt tình, thẳng thắn của hai ông. Do đó, theo một cách nào nếu nói tôi là một fan của hai ông cũng không sai.
Tôi và hai ông chẳng quen nhau, nhưng qua theo dõi báo chí đăng tải thông tin vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng, tôi rất thích cái nhiệt tình, thẳng thắn của hai ông. Do đó, theo một cách nào nếu nói tôi là một fan của hai ông cũng không sai.
Và tôi cũng giống như hàng chục triệu người dân Việt Nam này đã, đang theo dõi diễn biến của vụ cưỡng chế Tiên Lãng, nên tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của hai ông. Và vì thế, khi đọc trên báo thông tin về chuyện “Nghi án Cu Vinh “quỵt” 200 triệu đồng nhà ông Vươn”, sau lại là bài: "Blogger Xuân Diện "cầm hộ" 150 triệu đồng ủng hộ gia đình ông Vươn", tôi đã rất buồn. Với tư cách một người “hâm mộ” hai ông (theo cách nào đó), tôi nghĩ mình cần có trách nhiệm gửi tới hai ông những dòng tâm sự của tôi về chuyện này. Và tôi mong, hai ông hãy đón nhận nó một cách tự nhiên, bình thản như những người bạn đang góp ý với nhau.
Trước hết, thẳng thắn mà nói, tôi cho rằng những lý lẽ hai ông đưa ra giải thích cho chuyện chậm trễ trả tiền chị em nhà cô Hiền, cô Thương có thể sẽ khiến nhiều người cảm thông. Nhưng với tôi, nó không có chút thuyết phục nào. Hay nói trắng ra, tôi nghĩ đó chỉ là cách chống gượng của hai ông mà thôi. Bởi vì, tính từ lúc hai ông quyên góp được tiền đến nay đã ngót nghét gần 5 tháng. Tôi không tin trong 5 tháng đó, hai ông không thu xếp được thời gian, dù chỉ 1 ngày để về Hải Phòng một ngày nào.
Điều đó, khiến tất cả những người như tôi và có lẽ cả những người bỏ tiền ra ủng hộ đều cảm thấy như bị cướp mất niềm tin, một cách thành thực nhất.
Đến đây tôi lại nhớ câu chuyện của một anh bạn tôi làm ở tập đoàn V., anh ấy kể hàng năm V. dùng nhiều tỷ đồng để làm từ thiện, nhưng họ không hề tiết lộ thông tin cho báo chí. Đó mới là cách làm từ thiện xuất phát từ tâm.
Dù đã từng về thăm gia đình họ rồi hay thông tin qua báo chí, có lẽ hai ông hiểu được cuộc sống của họ khó khăn, chật vật như thế nào. Hai người đàn bà với 4 đứa nhỏ, có biết bao việc phải lo toan, trong khi cá tôm trong đầm cạn kiệt, nhà cửa không có, thử hỏi họ lấy đâu ra nguồn thu để có tiền? Trong hoàn cảnh ấy, hai đứa bé nhà cô Thương đau ốm liên miên, thử hỏi họ có cần tiền không? Họ thiếu tiền hơn bất kỳ ai và cũng cần tiền hơn bất kỳ ai, lẽ ra là người tiếp xúc với gia đình, ông phải hiểu điều đó chứ nhỉ? Vậy thì cớ gì khất lần không trả họ tiền?
Chỉ vì ông muốn được giao tận tay những người phụ nữ khốn khổ ấy ư? Với ai đó, có thể nghe lý do này, họ có thể phần nào cảm thông với ông, nhưng tôi thì không. Vì tôi thấy không có phần trăm nào thuyết phục trong đó. Giao tận tay thì có gì khác so với chuyển tiền nhỉ? Khác ở chỗ ông thể hiện được sự nhiệt tình, chu đáo với gia đình chăng? Tôi cho rằng, đó chỉ là cách để chống gượng mà thôi. Nếu thực sự chu đáo, hai ông đã trả hết tiền cho họ từ lâu rồi, nhất là khi con cái họ đau ốm, họ cần tiền đầu tư vào khu đầm trống rỗng mới phải, thưa hai blogger!
Ngôi nhà tạm hiện tại của vợ con ông Vươn |
Trong chuyện này, có thể nhiều người, thậm chí cả ông cũng sẽ cho rằng cô Hiền, cô Thương bạc tình bạc nghĩa khi mang chuyện tiền nong lên báo chí để nhắc các ông. Nhưng tôi nghĩ họ cũng có lý do của mình. Nghe họ nói đã điện cho ông nhiều lần để xin lại tiền, nhưng ông cứ lấy lý do bận khất hết tuần này sang tuần khác, tháng này sang tháng nọ. Suy nghĩ tới tận cùng, hai người đàn bà đó đang nắm giữ niềm tin của cả triệu người trên đất nước này, niềm tin về công lý, công bằng và tình người.
Mà suy cho cùng, cách làm của hai người phụ nữ khốn khổ ấy mặc dù với nhiều người là có phần phản cảm, nhưng cũng có hiệu quả đó chứ, thưa hai blogger? Nếu không có bài báo đó, thì thử hỏi đến bao giờ họ mới nhận được tiền? Và lời cuối tôi muốn nói với hai ông như lời một người bạn là làm từ thiện hay làm bất kỳ điều gì nên xuất phát từ chữ TÂM.
Độc giả Phan Lạc Trung (GDVN)